Tôi xa Ban mê thuột đầu tháng tư
năm bảy mươi lăm. Xa cái tỉnh nhỏ có nhiều sương mù với những con đường đất đỏ. Xa miền đất tôi yêu,
nơi đã cho tôi nhiều kỷ niệm. Xa những ngôi trường tôi từng theo học. Xa bạn
bè. Rời xa tất cả.
Ở một thành phố khác, tôi luôn nhớ
về thác Nhà đèn – Nhớ cầu 14 – Nhớ hương hoa cà phê – Nhớ dã quỳ vàng - Nhớ người
Ban mê thuột hiền lành - Nhớ con đường Y Jut, nơi đã in dấu chân tôi ngày hai
buổi đi về.
Đường Y Jut ngày xưa |
Sau gần bốn mươi năm, tôi trở
lại Ban mê thuột. Thành phố đã thay da đổi thịt. Người tứ xứ về đây lập nghiệp,
nhà cửa được xây kiên cố, khang trang. Tôi không còn nhận ra những con đường
ngày xưa tôi thường đi lại.
Đường Y Jut ngày nay |
Dẫu có nhiều thay đổi, nhưng Ban
mê thuột của tôi vẫn giữ được những nét thanh bình giản dị. Bạn bè của tôi vẫn
chân tình. Không nơi đâu tôi có thể tìm được tình bạn quý hoá như những người bạn
Ban mê thuột của tôi.
Những cô bướm trắng bay đầy trong
nắng sớm. Tiếng ve sầu rả rích suốt buổi trưa hè. Chiều mưa lành lạnh tâm hồn. Yêu
lắm Ban Mê Thuột, xứ Buồn Muôn Thuở - Bụi Mù Trời của tôi.
No comments:
Post a Comment